Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2014

Những vần thơ lãng mạn của tôi.


November 16. 2014
Một ngày mùa thu tôi ngồi một mình giữa không gian tĩnh lặng, từ laptop của tôi vang lên tiếng nhạc của bài hát
 "Anh còn nợ em"
Lời của bài hát thật hay và cũng thật đơn sơ. 
"Anh còn nợ em - Nụ hôn vội vàng - Nắng chói qua rèm"   
"Anh còn nợ em - Công viên ghế đá - Lá đổ chiều êm"
Bài hát lan toả vào không gian và tràn ngập trong tâm hồn tôi, trong giây phút này tôi đã viết bài thơ Nợ Em. 
Xin gửi đến các bạn để cùng chia sẻ những khoảng khắc lãng mạn trong cuôc sống vỗn dĩ đã quá nhiều muộn phiền.

Aet. Lê Tuấn





Nợ Em

Anh vẫn còn nợ em
Lá thu rơi bên thềm
Hàng cây nghiêng bóng đổ
Buổi chiều vàng nhẹ êm.

Nợ em thoáng mây bay
Vòng ôm nhánh sông đầy

Bãi bờ xưa gặp lại
Nỗi đau nào có hay.

Nợ em ngày rong chơi
Tiếng phố vui gọi mời
Ly cà phê từng giọt

Nhỏ xuống đời chơi vơi.

Anh vẫn còn nợ em
Nụ hôn quen gợi thèm
Chiều công viên ghế đá
Bài tình ca êm đềm.

Nợ em cả vần thơ
Mênh mông một mặt hồ
Hắt hiu rừng lá đổ
Sương khói nhẹ như mơ.

Nợ em nỗi u hoài
Tìm đâu bóng tương lai
Xót xa đời hui quạnh
Anh nợ em. Tình dài.

Aet. Lê Tuấn


Tôi mới viết một bài thơ với tựa đề "Vẫy tay chào"

Ta vẫy tay chào mỗi buổi sáng, để mừng vui khi đón nhận thêm một ngày mới được gần bên em và vui cùng ân ái.

Ta cũng vẫy tay chào buổi chiều rơi, khi đêm về mang theo nỗi buồn gậm nhấm nhìn theo một vành sương trắng giăng mắc ở quanh ta làm cho hồn ta như cơn bão nhẹ mang đầy gió mưa tuôn.

Xin mời các anh đọc qua và cho biết một nhận xét về bài thơ này.

Aet Lê Tuấn
Một chút văn nghệ cho tâm hồn thêm hưng phấn.
Thân chúc quý vị một cuối tuần với thật nhiều niềm vui.



 Vẫy tay chào

Ta vẫy tay chào buổi sớm mai
Mặt trời rực rỡ bóng tương lai
Mừng thêm ngày đến vui ân ái
Hẹn với tình nhân, suốt đêm dài.

Nhật Nguyệt đi về lối chia hai
Chiều nghiêng xế bóng nhớ mong hoài
Em nằm tinh thể, hoa sen trắng
Ta mừng lạc bước chốn thiên thai.

Em nằm tịnh độ cõi thiền môn
Ta xiêu phách lạc bóng vô hồn
Ngôn từ muốn nói như đọng lại
Trên dấu ngực hồng, miếng môi hôn.

Ta vẫy tay chào lúc chiều buông
Mặt trời đi xuống rủ thêm buồn
Tình như vừa chạm vành sương trắng
Động vỡ hồn ta, mưa gió tuôn.

Lê Tuấn



Vẫy tay chào
Buổi sớm mai
Bóng tương lai
Vui ân ái
Suốt đêm dài.
Lối chia hai
Nhớ mong hoài
Hoa sen trắng
Chốn thiên thai.
Cõi thiền môn
Bóng vô hồn
Như đọng lại
Miếng môi hôn.
Lúc chiều buông
Rủ thêm buốn
Vành sương trắng
Mưa gió tuôn.

Tôi lấy 3 chữ cuối trong bài thơ (Vẫy tay chào)
để viết lại thành bài thơ 3 chữ, khi đọc lên cũng thấy hay.
Lê Tuấn
Thân tặng các bạn, một chút lãng mạn cho đời sống bớt tẻ nhạt. 
Tôi thích nhất là thể thơ lục bát, bởi vì trong làn điệu dân ca thuần chất của dân tộc Việt Nam đều mở đầu bằng vần thơ lục bát. Có lẽ duy nhất trên thế giới không có một nền văn hoá nào có thể thơ 6/8 như Việt Nam. Đây chính là nét đặc trưng của văn hoá Việt, khi chúng ta đọc lên một bài thơ lục bát, chúng ta sẽ cảm nhận được âm điệu trầm bổng của vần thơ và ý thơ sẽ lan tỏa như làn điệu dân ca.
Tôi thích thơ và thích sáng tạo một bài thơ, bởi vì ngôn ngữ của thơ là sự cô đọng một ý tưởng triều tượng để diễn tả một điều gì đó thật bao la, tuy nhiên muốn đạt đến trình độ cao thâm này,  thì người làm thơ phải biết vui đùa cùng ngôn từ và phải biết sáng tạo. Chính những điểm này đã lôi cuốn tôi vào với nàng thơ, tôi vẫn thích làm thơ.
Hôm nay trong lúc ngồi buồn ngắm nhìn lá rơi, nghe một điệu nhạc mùa thu và xem một vài bức ảnh đẹp trên internet, những bức ảnh về suối tóc về những cố gái tuổi xuân thì thật đẹp.
Từ đó tôi đã viết thành bài thơ lục bát
“Từ em sơ ngộ vô thường. Gặp em nơí chốn dặm trường là bay”
Xin gửi tặng các bạn
AET. Lê Tuấn
 
 hình ảnh minh hoạ

Từ em sơ ngộ
Tóc em vừa gội nắng hong
Gió bay bay nhẹ phiêu bồng như mơ
Cho ta bối rối câu thơ
Lòng tơ vương mãi, cõi bờ tương tư.
Bên trong thân phận còn dư
Bóng em vừa chạm cõi hư vô buồn.
Ngực khơi hé mở gió luồn
Mầu son môi đỏ tràn nguồn yêu thương.
Từ em sơ ngộ vô thường
Gặp em nơi chốn dặm trường lá bay.

Múa thu tháng 10 năm 2014
Lê Tuấn 

Ngồi buồn nhìn đất trời và cây lá mùa thu, chợt bắt gặp bóng giáng người con gái thân quen trở về trong tiềm thức.
Giống như tâm trạng của Bro "Tiến Khói" khi gặp em Hà Nội. Tôi viết cảm nhận này thành một bài thơ lục bát, rồi đọc đi đọc lại nhiều lần, thấy cũng hay hay, nên viết lên mail gửi đến các anh để cùng thưởng thức, đây là bài thơ còn nóng hổi chưa ráo mực. 




Từ đó ta là đêm - Nở đóa hoa vô thường

Gặp em chiều muộn

Ngượng lòng ngôn ngữ đổ nghiêng
Gặp em chiều muộn cõi phiền lên cao
Đêm qua tỉnh giấc chiêm bao
Em từ sơ ngộ ra chào cố nhân.

Bỗng dưng lòng chợt phân vân
Đem ta vào cõi phù trần cho nhau
Tuổi xuân đi mãi về đâu
Cuộc tình cũng đủ nhuộm mầu tơ vương.

Cùng ta cạn chén vô thương
Ngồi trong bàn tiệc dặm trường mà say.

Aet Lê Tuấn



Cùng ta cạn chén vô thường


Lâu quá không làm thơ, vì còn bận du xuân, bây giờ mới trở lại trạng thái bình thường, tôi bắt đầu ghi lại một vài cảm nghĩ về những bước nhàn du thiên hạ. Tôi viết bài thơ này như một sự tình cờ, của hai hạt bụi gặp nhau, trong một không gian thật lãng mạn, thật nên thơ, nó được viết ra bởi chất men của Thiền, của vô vi, của một thoáng vô thường trong đời sống, nhưng ẩn chứa bên trong một chất men của tình ái, của một thực tại rất trần tục và lãng mạn, mà không kém phần nên thơ.
Đôi môi hưng phấn phiêu bồng
Bờ vai rung nhẹ điểm hồng dấu son.
Dĩ nhiên đây chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng mà thôi.
Xin gửi tặng các bạn bài thơ mới viết "Nhàn du theo bước lữ hành"



Nhàn du theo bước lữ hành

Nào ngờ hạt bụi hữu duyên
Trăm năm hội ngộ cội tiền kiếp xưa.
Đất trời nối nhịp đẩy đưa
Hồng nhan hé nụ, điểm vừa xuân xanh.
Nhàn du theo bước lữ hành
Em cho ta biết ngọn ngành nương dâu
Tâm tình cởi mở đôi câu
Để cho đôi lứa bắt đầu tơ vương.
Ngựa thồ mỏi vó tà dương
Cỏ mòn chạm dấu, vô thường lượng không.
Đôi môi hưng phấn phiêu bồng
Bờ vai rung nhẹ, điểm hồng dấu son.
Tiếng du dương chảy đá mòn
Sang xuân em lại thiền môn chốn này.
Bài thơ gửi gió theo mây
Rượu xuân uống cạn, chén đầy, chén vơi.

Lê Tuấn 

October 8. 2014
Tại vùng thung lũng hoa vàng miền bắc California, thời tiết thật là khắc nghiệt, nắng nóng bất thường gây ra hạn hán trầm trọng, tất cả những sông hồ đều cạn núớc, xe chạy trên freeway ngang qua những cánh đồng "framer" chúng ta sẽ nhìn thấy những tấm bảng với hàng chữ thật lớn "NO WATER" 
Mặc dù là hạn hán nhưng đối với thiên nhiên bốn mùa vẫn xoay vòng, mùa hạ vẫn phải lùi bước để cho mùa thu trở về, cho cỏ cây thay áo chuyển mầu, cho lá rơi xào xạc bước chân ai, cho cảnh sắc nhuộm thêm mầu vàng úa, cho mầu lá đỏ ganh đua, cho mầu lá tím e ấp trong rừng phong, cho gió mùa thu lành lạnh, cho giọt sương rơi còn đọng lại trên ngọn cỏ, trên chóp lá.
Cảnh sắc làm cho lòng người trùng xuống vì đồng cảm với mùa Thu.
Chính vì sự đồng cảm này, tâm hồn tôi khẽ rung động và cảm nhận được sự trở về của muà thu gần như sự trở về của cố nhân.
Và mùa thu năm nay tôi đã mở đầu bằng bài thơ "Vọng cố nhân về" xin được chia sẻ với các bạn.



bức ảnh này tôi chụp vào mùa thu năm 2013 tại Yosemite California


Vọng cố nhân về

Lá sớm chuyển mầu khoác áo thu
Một giải giang sơn bóng sương mù
Rừng phong phai sắc mầu thương nhớ
Nhuộm tím chiều hoang mây viễn du.
Ngọn gió vô tình lá thu bay
Vô thường mê khúc vọng nơi đây
Buồn như vừa chạm mầu sương trắng
Cho nhớ thương về cuối chân mây.
Mái đầu sương điểm tóc nhạt phai
Một khối tình riêng nhớ thương hoài
Hồ thu liễu rũ bên đồi vắng
Vọng cố nhân về, chốn thiên thai.
Aet. Lê Tuấn





Ta về đứng giữa dặm trường.


Ta về rừng hỏi han cùng
Núi vang tiếng gọi nghìn trùng xa xăm
Hoang sơ phiến đá nghiêng nằm
Mộ bia nghiêng đổ, vết tăm tích người.

Hồn chinh nhân đứng giữa trời
Bóng ai thoáng hiện dấu đời đi nhanh
Từ trong hốc đá lạnh tanh
Gió như than khóc, cao xanh nghẹn ngào.

Ta về thăm những chiến hào
Hồn thiêng sông núi còn cao trí hùng.
Rừng xưa che bóng chân dung
Khói hương lan tỏa một vùng đau thương.

Mầu hoa sim tím lạ thường
Kiếp nhân sinh loạn, vô thường mộ xưa
Dòng tâm thức chảy như mưa
Khóc cho than phận dư thừa lãng quên.

Ta về theo dấu chân quen
Tiếng đêm động vỡ, ngọn đèn soi thân.
Thiên thu mờ mịt xa gần
Đất xa xuống vực, tần ngần khóc thương.

Ta về đứng giữa dặm trường
Hai vai gánh cõi vô thường mà đi.

Aet. Lê Tuấn